Ký sự hành trình Hà Nội - Tam Đảo cùng tân binh Suzuki Ciaz

Chuyên đề: Tư vấn mua xe
Chỉnh sửa lúc: 05/01/2017

Nhận xe tại 171 Xuân Thủy vào một chiều cuối thu, chúng tôi nhanh chóng di chuyển về phía cầu Thăng Long, thẳng tiến tới thị trấn Tam Đảo, Vĩnh Phúc. Cuộc hành trình hai ngày một đêm với Suzuki Ciaz bắt đầu...

Thời tiết ở thủ đô những ngày chớm đông thật chẳng chiều lòng người. Vừa vui vẻ, phấn khởi khi đất trời se lạnh chưa được bao lâu thì cái nắng nóng sai mùa lại nhanh chóng ập đến. Tất thảy như muốn thôi thúc con người ta xách balo lên và đi đâu đó, thoát khỏi cái chốn mà ngay cả việc thở cũng trở nên lao lực này.

Trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi tại cơ quan, tôi buông mình trên bộ sofa cũ kĩ, toan nhấc máy lên rủ vài đứa bạn thân “đi trốn” thì nhận được cú điện thoại bất ngờ. Cuộc trao đổi vỏn vẹn hơn 5 phút như một cơn mưa rào gội rửa hết nóng bức những ngày qua. Ngày mai, tôi “có hẹn” với người bạn mới đến từ xứ mặt trời mọc - Suzuki Ciaz.

Có mặt tại Suzuki Cầu Giấy khi đã sát giờ tan tầm, tôi và đồng nghiệp nhanh chóng “làm quen” với người bạn mới rồi cùng lên đường “đưa nhau đi trốn”, tân binh mới nhất của phân khúc sedan hạng B. Điểm đến mà chúng tôi chọn là “thị trấn mù sương” Tam Đảo, Vĩnh Phúc - một nơi lí tưởng để tận hưởng không khí mát mẻ, thậm chí là lạnh đến tê người dịp cuối năm. Với “người bạn mới” vốn được nhập khẩu từ Thái Lan thì chuyến đi của chúng tôi hứa hẹn sẽ ít nhiều thú vị và hứng khởi.

Ngay khi bước lên xe, ấn tượng đầu tiên của tôi là một không gian nội thất rộng và thoải mái đến bất ngờ. Mặc dù “chung mâm” với các đối thủ như Vios, City nhưng Ciaz lại có chiều dài cơ sở 2.650 milimet - tốt nhất phân khúc và “mấp mé” với thông số của Altis hay Civic. Xếp vội đồ đạc vào cốp sau 495 lít rộng “thênh thang”, hành trình của chúng tôi khởi đầu đôi chút “khó khăn” khi lăn bánh trên con đường Xuân Thủy giờ tan ca. Mật độ xe lưu thông ngày càng dày đặc cùng với dàn “lô cốt” như muốn “cản” bước chân chúng tôi lại. Nhưng không, với việc sở hữu kích thước đầu xe khá ngắn cộng thêm bán kính vòng cua chỉ 5,40 mét, Ciaz đã thể hiện khả năng luồn lách, di chuyển dễ dàng trong đô thị của mình. Một màn “chào hỏi” không thể ấn tượng hơn. Xoay xở một lúc cũng thoát khỏi dòng người đang chen chúc nhau ở phía sau, ba chúng tôi nhanh chóng di chuyển về hướng cầu Thăng Long, thẳng tiến tới Vĩnh Yên.

Trái ngược với khung cảnh trong thành phố, cầu Thăng Long lại khá vắng vẻ, phương tiện di chuyển chủ yếu chỉ là xe tải con. Như một phản xạ, suy nghĩ “kiểm” sức mạnh của “ông bạn mới” ngay lập tức xuất hiện trong đầu tôi. Nhẹ nhàng nhả phanh rồi đạp chân ga, chiếc sedan hạng B tăng tốc khá chậm rãi. Ở dải tốc độ 60-80km/h, Ciaz vận hành khá ổn định, những cú nhấn ga vượt mặt không mang lại cho người lái một cảm giác phấn khích mà là một cảm giác vừa đủ và luôn đem lại cảm giác an tâm cho người cầm lái. Có thể thấy, đây là một chiếc xe phù hợp với những người trầm tính, hay như những “tài mới” lần đầu mua xe cho cả gia đình mình với phong cách lái nhàn nhã và điềm đạm.

Tiếp tục lăn bánh theo đúng lịch trình, chúng tôi đến thành phố Vĩnh Yên khi mặt trời đang bắt đầu xuống núi. Thị trấn Tam Đảo dần hiện ra trước mắt, những dãy nhà, biệt thự tọa lạc trên ba đỉnh núi ẩn hiện trong sương: Bàn Thạch, Thiên Nhị và Phù Nghĩa. Cảm giác hồ hởi, háo hức cứ thế ùa đến theo vòng quay của vô-lăng, chúng tôi nhanh chóng tăng tốc và bắt đầu lên đỉnh.

Quãng đường 13km từ quốc lộ lên thị trấn chủ yếu là đường đèo, khá dốc và quanh co. Tuy nhiên, tân binh mới của phân khúc sedan hạng B chẳng lấy làm “e ngại”. Khác với các đối thủ đồng hương khác như Vios, City, Suzuki Ciaz được trang bị thêm nút bấm ODO off ngay trên cần số, giúp chiếc xe leo dốc hay vượt xe khác một cách nhanh chóng và dễ dàng hơn. Một điểm khá phấn kích mà tôi được trải nghiệm khi lên đỉnh ở Tam Đảo chính là chỉ trong 1 cây số leo dốc, song có tới hơn chục khúc cua. Giữ đều chân ga ở tốc độ 40-60 km/h, với vô lăng trợ lực điện cho cảm giác lái khá thật và chính xác, chúng tôi an tâm ôm từng góc cua với một cảm giác sung sướng khi qua mỗi chặng, mình vẫn an toàn và nhìn phía dưới là cả một thị trấn siêu nhỏ bé.

Càng lên cao, thời tiết thay đổi càng rõ rệt. Chẳng còn sự ngột ngạt, xô bồ thường nhật của phố thị mà thay vào đó là cái se se lạnh, dịu mát của núi rừng bao la, hùng vĩ. Hạ cửa kính xuống, hương rừng “vội” ùa vào trong xe, hòa quyện cùng bản nhạc đang phát trong chiếc smartphone được kết nối qua màn hình cảm ứng, tạo nên một không gian không thể “đã” hơn. Phải thế chứ ! - tôi reo lên mừng rỡ.

Vượt qua những khúc cua ngoằn ngoèo ở tốc độ cao mà không hề có hiện tương mất lái, chúng tôi lên đỉnh vừa lúc hoàng hôn đang dần phai. Không quên “chớp” lấy cái khoảnh khắc cuối ngày đấy, tôi vội dừng xe ở vệ đường và bắt đầu “phiêu” với chiếc máy ảnh trên tay. Dường như, Hà Nội “ghét” chúng tôi bao nhiêu thì Tam Đảo lại “chiều” bấy nhiêu. Khung cảnh, ánh nắng... mọi thứ gần như hoàn hảo khiến một đứa “tay mơ” về chụp hình như tôi cũng trở nên tự tin hơn hẳn, chắc mẩm chuyến này về có ảnh đẹp để “khoe” với đồng nghiệp.

Trời chập tối, chúng tôi lái xe tiến vào trung tâm thị trấn. Đường vào khá hẹp nên việc di chuyển gặp đôi chút khó khăn, đặc biệt là những lúc rẽ hay quay đầu. Nếu không có trang bị “đắt giá” camera lùi được trang bị trên xe thì ắt hẳn là tôi phải loay hoay tốn khá nhiều thời gian. Loanh quanh một vòng để “khảo sát” địa điểm, từng danh lam, thắng cảnh dần xuất hiện. Là Thác Bạc giấu mình trong núi, bí ẩn đổ xuống dòng nước trắng bạc, là Nhà thờ cổ được xây dựng từ năm 1937 - biểu tượng kiến trúc kiểu Pháp của Thiên chúa giáo, là Cổng trời, là Tháp truyền hình rồi Con đường đá trắng, suối Cô Tiên.. tất thảy cùng hòa mình,”quyện” trong những đám mây trắng bồng bềnh.

Tối đến, chúng tôi đỗ xe rồi đi bộ vào khu vực chợ đêm, tìm một lán nhỏ để thưởng thức những đặc sản nơi đây sau một ngày dài thấm mệt. Vài quả trứng nướng, đôi thanh cơm lam, đĩa rau su su cùng với món gà đồi bọc giấy bạc nướng chín thơm nức lần lượt đi vào bản đồ ẩm thực của riêng tôi. Ghé Quán Gió - “quán cà phê trên mây”, nhâm nhi tách nâu nóng ngắm nhìn thành phố Vĩnh Yên lung linh trong đêm, cảm giác thư thái, sung sướng đến lạ.

Ngày hôm sau, khi đã “thưởng” nốt những cái đẹp còn lại, chúng tôi chào Tam Đảo, quay trở về thủ đô. Lượt về, tôi chợt muốn tận hưởng không gian mà Suzuki dành cho người ngồi sau, dẫu sao đây cũng là mẫu xe rộng rãi bậc nhất phân khúc. Nếu ghế lái của Ciaz đem lại cảm giác ôm người, êm ái thì trên chặng về, hàng ghế sau mang lại cho tôi một không gian vô cùng rộng rãi, thoải mái, chỉ việc duỗi thẳng chân và tận hưởng. Đây chính là một trong những ưu điểm nổi trội của Ciaz khi đặt lên “bàn cân” với các đối thủ cùng phân khúc. Tuy tựa đầu sau không điều chỉnh được nhưng cũng không quá ảnh hưởng đến cảm giác thoải mái của một người cao 1m7 như tôi.

Trở về showroom như đã hẹn, cuộc “chạy trốn” của hai chúng tôi với Ciaz chính thức khép lại. Tuy ngắn ngủi nhưng đã phần nào giúp chúng tôi “cảm” rõ hơn về tân binh được dự đoán là sẽ “gây bão” trong phân khúc sedan hạng B này. Một chiếc xe thực dụng, đủ dùng, phù hợp với những gia đình trẻ sống tại thành thị, lần đầu tiên mua xe hơi.

Bạn cảm thấy bài viết hữu ích?

Bài viết nổi bật

Bài viết mới nhất